Khoâng nghe lôøi ngöôøi treân thieät thoøi ngay tröôùc maêt
Ngöôøi hieàn thieän ñöùc cung kính laõnh hoäi, thöïc haønh
Phaät Phaùp thì khoâng meâ tín, tin saâu nhaân quaû
Cho neân giaûi tröø ñöôïc vaán naïn raát toát

nhanqua.edu.vn

LÀM THÀNH CÔNG RỒI, ĐÂY LÀ ÔNG CÓ PHƯỚC BÁO, CÓ CÁI DUYÊN PHẬN NÀY

LÀM THÀNH CÔNG RỒI,

ĐÂY LÀ ÔNG CÓ PHƯỚC BÁO,

CÓ CÁI DUYÊN PHẬN NÀY

Giảng giải: Hòa Thượng Tịnh Không
 

Tôi ở Mỹ nhìn thấy hai người. Ở San Francisco có một cụ bà là người niệm Phật, bà ở trong nhà cũng là làm việc nhà. Con trai bà đi học ở Mỹ, sau khi tốt nghiệp thì ở lại Mỹ công tác, rồi kết hôn, rồi sinh con.

Con trai, con dâu đều đi làm cả nên cậu con trai đó bèn đón mẹ của mình sang Mỹ, để trông con, giúp đỡ việc nhà, việc ở trong nhà hoàn toàn là do mẹ làm. Em bé khoảng được bốn tuổi, vào nhà trẻ rồi. Cho nên ban ngày bà cụ một mình ở trong nhà, tốt, niệm Phật, không có ai quấy nhiễu.

Hàng xóm sát vách là người ngoại quốc nói chuyện không hiểu, đó chính là thời gian tốt cho dụng công, có lẽ bà cũng đã niệm được ba năm. Bà biết trước giờ đi, khi bà vãng sanh là ngay lúc nửa đêm, không có ai biết, mọi người đều ngủ cả.

Sáng hôm sau không có người nấu cơm, tưởng bà cụ thì chưa ngủ dậy, mở cửa phòng nhìn vào, thấy bà cụ ăn mặc rất chỉnh tề, còn mặc áo tràng, cầm xâu chuỗi ngồi ở trên giường, xếp bằng ngồi ở trên giường. Gọi bà không thấy trả lời, nhìn kỹ lại thì thấy đi rồi. Bà có lưu lại một tờ di chúc để ở bên cạnh, bà còn chuẩn bị đầy đủ hết hiếu phục cho con trai, con dâu, và cháu.

Nhìn từ những chỗ này, thì chí ít bà đã biết trước ba tháng, nếu không như thế bà làm sao có thể làm xong những cái này. Khi làm nhất định là lúc con trai, con dâu đều đi làm, cháu đi học rồi, không có ai biết, không có ai nhìn thấy bà, lúc này thảy đều xếp để ở trên giường, từng phần từng phần để ở trên giường.

Một người bạn tốt của bà, bạn đồng tu già, là cụ Cam, thường hay nghe tôi giảng Kinh, đến đem cái sự việc này kể với tôi rằng bạn đồng tu già của bà vãng sanh rồi, chính là bà cụ này. Đây là chân thật vãng sanh, không phải trợ niệm.

Còn đây là trường hợp ở California, ở bang Maryland bờ biển phía đông, tôi cũng gặp được một người, đó là tiên sinh Châu Quảng Đại, người Trung Quốc chúng ta.

Ông ở bên đó mở một tiệm bánh bao, rồi ông mắc bệnh ung thư. Bệnh viện tuyên bố không thể chữa trị rồi, liền bảo người nhà của ông mang ông về, họ nói cho người nhà ông ta biết rằng ông không thể kéo dài sự sống qua một tháng.

Người trong nhà rất lo lắng, cả nhà đều không có tín ngưỡng Tôn giáo. Người đến lúc này thì bệnh viện không tiếp nhận nữa rồi, vậy thì bèn tìm Tôn giáo, hy vọng có kỳ tích xuất hiện.

Ở nơi đó chúng tôi có thành lập một Hội Phật Giáo mới hơn một năm. Hội Phật Giáo của chúng tôi là thành lập vào năm một ngàn chín trăm tám mươi bốn, họ yêu cầu tôi làm hội trưởng. Lúc này người nhà của Châu Quảng Đại bèn tìm đến chúng tôi.

Chúng tôi đã phái bốn đồng tu, đều là người niệm Phật, đến nhà ông để xem thử thế nào. Họ gọi điện thoại bảo với tôi thật sự là không được rồi, là vô phương rồi, chỉ có khuyên ông niệm Phật cầu sanh Tịnh Độ. Người này có thiện căn, lập tức liền tiếp nhận.

Ông bèn dặn dò người nhà của ông, lập tức không nên đi cầu Bác Sĩ nữa, không nên đi tìm thuốc nữa, mọi người niệm Phật tiễn ông vãng sanh, ông đã tiếp nhận rồi. Vì vậy bốn người đồng tu của chúng tôi đến chia ca, mỗi ca bốn người, trong đó ba người là người thân quyến thuộc của ông.

Niệm được ba ngày ba đêm, thì ông đi rồi, đi rất tốt, toàn thân mềm mại, khi đem thiêu còn có lưu lại Xá Lợi. Đây là một người không tin Phật, lúc sắp mạng chung, nhưng mà ông có thiện căn, khuyên ông, ông tin được, bảo ông phát nguyện, ông thật sự phát nguyện, rất hiếm có.

Người nhà hợp tác, không bài xích, thảy đều y giáo phụng hành, mới có hiệu quả tốt như vậy. Vậy là Hội Phật Giáo Hoa Phủ thành lập, sự kiện lớn đầu tiên làm là tiễn một người vãng sanh, tiễn một người không có tín ngưỡng Tôn giáo vãng sanh, làm thành công rồi, đây là ông có phước báo, có cái duyên phận này.

Ở Đài Loan, hơn bốn mươi năm trước, người tôi gặp là một bà cụ ở làng Tướng Quân, cũng là biết trước giờ đi, đang đứng mà vãng sanh. Năm một ngàn chín trăm bảy mươi bảy tôi lần đầu tiên đến Hong Kong giảng Kinh.

Địa điểm chúng tôi giảng Kinh là thư viện Phật Giáo Trung Hoa Cửu Long, cái Đạo Tràng này là do lão Pháp Sư Đàm Hư lập nên, lão Pháp Sư Đàm Hư đã qua đời rồi. Tôi với lão Pháp Sư chưa từng gặp mặt, lão Pháp Sư khi còn tại thế, tổ chức Phật Thất, giảng khai thị có hai băng ghi âm. Có đồng tu đưa đến cho tôi xem.

Thầy là người phương Bắc, tôi nghe giọng của thầy nghe không hiểu lắm, nên tôi phải nghe đi nghe lại, nghe đến hơn bao lần, đại khái tôi có thể hiểu được 80%, nghe hiểu được 80%.

Thầy kể hai câu chuyện: Một vị Hòa Thượng Tham Thiền, một vị Hòa Thượng niệm Phật đều là đệ tử của lão Hòa Thượng Đế Nhàn. Người học trò niệm Phật này vô cùng có thành tựu, niệm Phật ba năm.

Bởi vì ông không biết chữ, hơn bốn mươi tuổi mới xuất gia, không có cách gì ở trong Chùa được, đưa về nông thôn, tìm một cái miếu nhỏ, là miếu hoang, không có người cần, không có người ở, để ông ở, chỉ dạy ông một câu Nam Mô A Di Đà Phật, niệm mệt rồi thì nghỉ, nghỉ khỏe rồi thì tiếp tục niệm tiếp, không phân biệt ngày đêm, lúc nào mệt rồi thì nghỉ lúc ấy, nghỉ khỏe rồi thì lập tức niệm tiếp. Người học trò này thật thà, nghe lời, làm thật.

Ba năm ông không rời khỏi ngôi Miếu này, không hề ra khỏi cửa. Một ngày trước khi ông vãng sanh, thì ngày hôm nay đi ra để thăm bạn của ông, đến tối trở về, có cụ bà theo chăm sóc cho ông.

Ông nói với bà, ngày mai bà không cần nấu cơm cho tôi nữa. Cụ bà trong lòng nghĩ, Sư Phụ ba năm không ra khỏi cửa, hôm nay đi ra thăm bạn bè, có thể ngày mai bạn bè mời ông ăn cơm, bữa cơm trưa không cần nấu rồi.

Đến trưa bà cụ lại đi xem thử, xem thử Sư Phụ đã đi hay chưa?

Ở trong Miếu không có người, gọi cũng không có người trả lời, tìm khắp nơi, nhìn thấy Sư Phụ của bà đứng ở trong phòng, mặt xoay về hướng tây, trên tay cần tràng hạt. Bà cụ gọi ông không trả lời, xem kỹ lại thì đã chết rồi, bà sợ điếng cả người, xưa nay chưa có nhìn thấy người đang đứng mà chết.

Thôn quê này còn có một số đồng tu học Phật, đều là học trò của lão Hòa Thượng Đế Nhàn, là đệ tử quy y Tam Bảo tại gia, bà liền gọi họ đến, mọi người đến xem, mọi người bàn nhau mau mau gởi thư cho lão Hòa Thượng. Vào thời đó không có công cụ giao thông, chỉ có đi bộ.

Từ ngôi Miếu nhỏ này đến Chùa Quán Tống, thời gian hết một ngày. Lão Hòa Thượng vội vàng đến bên này, qua lại là mất ba ngày, ông vẫn đứng ba ngày.

Bạn xem chết rồi còn đứng ba ngày, lão Hòa Thượng đến xử lý hậu sự cho ông, vô cùng tán thán về ông. Ông chưa có xuất gia, mà thành tựu của ông, Pháp Sư hoằng tông diễn giáo không thể sánh bằng ông.

Phương Trượng Trụ Trì của danh sơn bảo sát phước báo lớn, cũng không thể sánh bằng ông. Tán thán về ông, dùng ông để khuyến khích đồng tu niệm Phật chúng ta, nên học tập theo ông.

***