Khoâng nghe lôøi ngöôøi treân thieät thoøi ngay tröôùc maêt
Ngöôøi hieàn thieän ñöùc cung kính laõnh hoäi, thöïc haønh
Phaät Phaùp thì khoâng meâ tín, tin saâu nhaân quaû
Cho neân giaûi tröø ñöôïc vaán naïn raát toát

nhanqua.edu.vn

MỘT ÐẠI HỌA CHO NHÂN LOẠI

MỘT ÐẠI HỌA CHO NHÂN LOẠI

Giảng giải: Hòa Thượng Tuyên Hóa
 

Lời ghi chú của Chủ bút: Ngày 14 tháng 8, năm 1992 Cố Lão Hòa Thượng khai thị tại Vạn Phật Thánh Thành về hai chứng bệnh vô phương cứu chữa, bệnh AIDS, một loại bệnh chỉ nghe tiếng đã khiến người ta kinh khiếp, và một chứng bệnh mới càng kinh khiếp hơn, đó là bệnh Tân Viêm Phế, chứng sưng phổi loại mới. Hai ngày sau tại Kim Luân Thánh Tự ở Los Angeles.

Ngài, một lần nữa, lớn tiếng kêu gọi nhân dân Thế giới hãy mau thức tỉnh về đại họa đang đe dọa toàn nhân loại mà cùng phát đại bi tâm trì tụng Chú Đại Bi và Chú Lăng Nghiêm để tránh tai họa này và giữ gìn hòa bình Thế giới.

Mỗi chúng ta nên: Nhật tân, nhật nhật tân, hựu nhật tân. Mình phải mỗi ngày tiến bộ. Mỗi ngày mình phải khá hơn ngày trước. Nếu không mình sẽ lãng phí đời người. Hãy tụng Chú Ðại Bi và Chú Thủ Lăng Nghiêm. Chú Ðại Bi có thể chữa lành mọi bệnh.

Cho nên nói rằng: Ðại Bi Thần Chú Thông Thiên Ðịa. Khi mình niệm Chú Ðại Bi tất cả các Cõi Trời, các từng địa ngục đều lắng nghe. Càng niệm càng có linh cảm. Tuy vậy, nhưng mình phải niệm một cách đều đặn, hằng thường, không thể là hôm nay hoa sen, ngày mai thì hoa mẫu đơn, hôm nay tụng bài này, ngày mai niệm bài khác, không chuyên nhất.

Có câu rằng: 

Chuyên nhất thì linh cảm

Tản mạn chẳng thành chi.

Tôi nhớ khi lúc tôi còn ở Mãn Châu, có một làng nọ có dịch truyền nhiễm. Hàng chục người chết mỗi ngày, cho nên sau mười ngày hàng trăm người đã chết. Trong một gia đình mười một người, có mười ba người chết trong ba ngày.

Làm sao mà có mười ba người chết trong một gia đình mười một người?

Là vì có hai người, một người bà con và một người bạn đến thăm gia đình ấy nên lây bệnh, không biết rằng họ cũng sẽ chết cùng với những người khác. Thật là một trận dịch kinh khiếp.

Lúc bấy giờ, tôi dẫn theo bốn cậu bé mười một hoặc mười hai tuổi đến làng đó để tụng Chú Ðại Bi cứu giúp. Sau khi chúng tôi đi nhiễu xung quang làng, trì tụng một trăm lẻ tám biến Chú Ðại Bi, bệnh dịch biến mất một cách kỳ bí. Do đó, tôi biết rằng cảm ứng của Chú Ðại Bi thì không thể nghĩ bàn. Bây giờ chúng ta đang ở trong thời kỳ mạt pháp.

Thời Mạt Pháp là gì?

Là thời mà giáo pháp gần tàn và sắp biến mất. Ít người thật sự tin Phật, và người Phật Tử còn phỉ báng Phật, Pháp, Tăng.

Phỉ báng Tam Bảo thì làm sao gọi là tin Phật?

Phải gọi là tin ma. Vì tin nơi ma quỷ, họ pháp hoại Phật Pháp. Và vì vậy, đủ thứ hiện tượng ma quái xuất hiện trên Thế Giới, hoặc là thiên tai, nhân họa, hay là lan tràn bệnh dịch.

Thiên tai như lụt lội, hạn hán, nạn châu chấu phá mùa màng v.v... Nhân họa như những vụ rớt máy bay, xe lửa trật đường rầy, đụng xe... Những tai ách này xảy ra hầu như không lý do rõ rệt nào, và gây nhiều thiệt hại nhân mạng và khủng khoảng khác. Rồi còn động đất xảy ra nơi nơi, thật đáng khiếp sợ.

Nhưng con người chỉ biết sợ hãi khi tai họa xảy đến. Họ không tìm căn nguyên của những tai họa ấy. Thiên tai không phải Thiên có tai họa. Chính nhân loại chịu tai họa. Nhân họa là do chính con người chúng ta gây ra. Những vụ động đất xảy ra vì con người ưa chiến tranh, ưa sân hận và giết vô số người khác. 

Quý vị có muốn chết không?

Quý vị có thích giết người không?

Tốt lắm, vậy chúng ta cùng chết, cho nên đất động. Những tai họa ấy đều là những hiện tượng ma quái.

A ha! Tại sao chúng ta không chịu quán chiếu để tìm ra căn nguyên của những tai họa này? 

Xin nói với quý vị rằng tất cả những thiên tai, nhân họa: Những trận động đất, máy bay rơi, xe lửa lật, tàu chìm, đụng xe, tất cả đều là do tâm con người tạo ra. Vì tâm con người đã mất hết bản chất người, đạo đức đã suy đồi, cho nên những hiện tượng bất thường ấy mới xảy đến.

Ðiều kinh khiếp nhất trong Thế Giới loài người hiện nay là đồng tính luyến ái. Ðồng tính luyến ái là một hành vi nghịch lại sinh lý của Trời đất, đi ngược lại sự tạo hóa của âm dương, và vi phạm quốc pháp.

Hành vi này sẽ làm cho vong quốc, diệt chủng. Nếu quốc gia tiêu vong, thì không còn là quốc gia nữa, và nhân loại cũng từ đó mà đoạn diệt. Dù những kẻ đồng tính luyến ái có mê cuồng nhau đến độ nào chăng nữa, họ không thể sinh sản được, cho nên hạt giống của nhân loại sẽ mất đi. Muốn trồng bắp thì phải có hột bắp. Muốn trồng dưa thì phải có hột giống dưa. Muốn trồng đậu thì phải có hột giống đậu.

Chẳng những bắp và đậu có hạt giống, bất luận cái gì cũng có hạt giống. Loài người cũng có hạt giống người. Nếu hạt giống ngườibị tiêu hoại, thì nhân loại sẽ diệt mất.  

Nhất âm nhất dương chi vị đạo

Biên âm biên dương chi vị tật. 

Một âm hợp với một dương thì gọi là đạo

Chỉ riêng âm hay riêng dương thì gọi là thiên lệch.

Giờ đây thì kẻ đồng tính luyến ái đã bị trời trừng phạt, nhưng họ vẫn chưa thức tỉnh.

Sự trừng phạt này ra sao?

Rằng, hễ họ làm việc luyến ái, thì họa tới ngay. Vì rằng dương nam tính hay là nguyên lý tích cực thì khắc dương, và âm nữ tính hay là nguyên lý tiêu cực thì khắc âm.

Hãy nhìn cục nam châm: Nó có một đầu âm và một đầu dương. Cần có một đầu âm và một đầu dương để hai đầu có thể hút lẫn nhau. Nếu cả hai đầu đều âm, hai đầu không thể hút nhau. Từ nơi ví dụ trên ta có thể suy ra rằng lý âm dương thì hỗ tương, không thể bỏ một trong hai tánh ấy.

Kinh Dịch dạy rằng: Một âm hợp với một dương thì gọi là đạo. Riêng âm hay đơn độc dương thì gọi là bệnh, là thiên lệch. Khi âm dương hòa hợp, thì đó là đạo. Khi âm, dương không hòa hợp thì sự bất quân bình, bệnh tật tất xảy ra. Do vậy, đồng tính luyến ái sản sinh ra bệnh AIDS.

Có người nói bệnh AIDS phát nguyên từ Châu Phi, nhưng Châu Phi không phải là nguồn gốc của bệnh AIDS. Nguồn gốc của bệnh AIDS là đồng tính luyến ái. Khi những người đồng tính luyến ái bị bệnh này, họ không có thuốc chữa, và không có cách nào chữa khỏi. Các bác sĩ đều bó tay, vô phương y liệu.

Hiện nay vẫn còn có người nghiên cứu AIDS và cố tìm phương thức chữa bệnh này.

Ô hô! Thật giống như biết rằng không thể làm mà vẫn cố làm. Họ cưỡng chữa bệnh này, chẳng những đã thất bại, lại còn tạo ra một thứ AIDS khác, đó là bệnh viêm phổi. Bệnh viêm phổi này lại còn ghê gớm hơn bệnh AIDS nữa. Bởi vì bệnh mới này có thể truyền nhiễm qua cái bắt tay.

Người bệnh chỉ mở miệng ra nói, là có thể truyền bệnh qua người khác. Chẳng có cách nào trốn thoát, ngay cả mang khẩu trang hay mặt nạ. Chỉ cần da thịt chạm nhau, là bệnh được lan truyền. Vi trùng bệnh có thể lây qua không khí. Loại bệnh này còn lại nguy hại hơn bom nguyên tử hay cả bom khinh khí.

Cho nên nó là một tai họa không khác bệnh dịch. Bây giờ thì bệnh dịch này đã phát tác, và chẳng những người nam bị mắc bệnh, mà cả người nữ cũng bệnh. Và không những cả nam lẫn nữ đều mắc bệnh, ngay cả trẻ sơ sinh cũng mắc chứng bệnh viêm phổ và bệnh AIDS này.

Quý vị hãy nhìn xem!

Có phải thật là kinh khiếp không?

Giờ đây, trên khắp Thế giới, nếu chúng ta đếm số người mắc bệnh AIDS và chứng sưng phổi mới này, con số không phải là nhỏ, vì rằng một số thai nhi đã bị nhiễm vi khuẩn bệnh sưng phổi này ngay khi còn trong bào thai. Cho nên khắp Thế giới, giờ cuối cùng của con người đã điểm.

Cái gọi là những ngày cuối cùng của nhân loại có nghĩa là tất cả sẽ bị tiêu diệt và biến mất. Hơn phân nữa dân Thế giới giới đang bị nhiễm vi khuẩn bệnh này. Khi nó phát tác, nó sẽ giống như trận Ðại hồng thủy mà không một ai có thể ngăn chận.

Nhân loại phải làm gì khi đối diện với tai ương này?

Chúng ta phải chí thành, khẩn thiết trì tụng trì Chú Ðại Bi.

Ðức Phật dạy rằng: Chú Ðại Bi có thể chữa lành tám vạn bốn nghìn tật bệnh trên thế gian. Tám vạn bốn nghìn chứng bệnh thì bao hàm cả AIDS và bệnh sưng, viêm phổi. Chúng ta phải sanh lòng thành khẩn xem việc tụng chú quan trọng như việc ăn cơm, cần thiết như việc mặc áo, không thể thiếu sót như việc ngủ nghỉ.

Mình phải làm thế nào để Chú Ðại Bi trở thành một phần của cuộc sống hàng ngày của mình. Ðược vậy, bệnh AIDS sẽ sợ, bệnh sưng phổi cũng ngán, nhưng cần yếu là ta phải hết sức thành khẩn.

Hơn phân nửa nhân loại sẽ bị hủy diệt, và những người sống sót là những người biết tu đạo, những người chân thật tu hành, những người biết niệm Phật, những người biết tụng Kinh, và những người ăn chay đó là những người có thể sống còn. Không phải tôi cố ý nói điều này để hù dọa quý vị.

Ðã đến lúc tôi không thể không lớn tiếng: Thời đại này không phải là thời đại hòa bình, đây là một thời đại vô cùng nguy ngập.

Tôi không thể không thống thiết lớn tiếng với các vị rằng: Sáng dậy không chắc gì ta yên đặng đến tối. Vì rằng tai họa này đến trong khoảng khắc không ai có thể ngờ.

***